Bé Nguyễn Thị Tường Vy, sinh 2001, mới học lớp một, nhưng phải nghỉ học để chăm sóc mẹ. Dù em có cha, ông bà ngoại và người dì ruột ở cạnh nhà, nhưng không ai dòm ngó đến mẹ em. Chị TTH, 41 tuổi, mẹ bé Vy, ở ấp An Bình, xã An Thạnh, (Mỏ Cày Nam), bị bệnh AIDS vào giai đoạn cuối. Hiện đôi mắt chị không còn nhìn thấy. Tất cả mọi sinh hoạt hàng ngày như: nấu cơm, rót nước uống, tắm rửa và đi lãnh thuốc ở bệnh viện tỉnh...đều trông vào đứa con gái mới 9 tuổi đầu.
Hôm 2-3-2010, chúng tôi cùng anh Tạ Văn Tâm, cán bộ Chữ thập đỏ xã An Thạnh, đến nhà chị TTH. Đó là cái chòi rộng chừng 15m2, lợp bằng lá dừa nước rách nát, nhìn lên thấy bầu trời xanh và gió thổi lộng vì thiếu vách ngăn.
Có cái chòi để ở, mẹ con chị TTH mừng lắm, dù không có điện, nước sinh hoạt, dầu thắp đèn, hố xí vệ sinh… Và, thiệt thòi nhất là thiếu tình thương và sự thông cảm của những người ruột thịt. Cái chòi dựng trên đất của người chị thứ ba, cách nhà người chị này chừng 20m. Tuy nhiên, tình cảm của người chị ruột đối với đứa em gái và đứa cháu thơ dại hình như không còn. Ông Phan Văn Kiến - trưởng ấp An Bình - cho biết: Hai mẹ con nó sống là nhờ sự giúp đỡ của bà con chòm xóm. Bà con thương cho gạo, nhưng cũng không giúp hoài được, vì ấp này đa số là dân nghèo.
Chị TTH và cha bé Vy đã chia tay nhau. Anh ta đã có vợ khác. Sau khi chia tay chồng, chị TTH lên Bình Dương, Đồng Nai “làm ăn” và bây giờ bị nhiễm HIV/AIDS. Ngày 28-2-2010, nhóm Bến Tre Oline đã đến thăm và tặng quà cho mẹ con chị TTH, gồm: gạo, dầu ăn, bột ngọt, nước tương...và tiền mặt trị giá 700 ngàn đồng. Chị rất cảm động và bày tỏ muốn lên Bệnh viện Nhiệt đới thành phố Hồ Chí Minh, nhưng không phải để trị bệnh mà để hỏi xem...chừng nào chết !
Nghe câu nói này, chúng tôi không khỏi chạnh lòng và thật xót xa với hình ảnh bé Vy đang lui cui nhóm bếp.